ba nhân vật này rất quen thuộc với tôi, từ rất nhiều năm, nhưng cũng phải mất rất nhiều năm tôi mới xếp được họ ở cạnh nhau khó nhất chính là xếp những gì mà ta quá rành (hoặc tưởng là mình quá rành): Michel Foucault là con người của trật tự, Roland Barthes là con người của diễn ngôn,Continue reading “Foucault, Barthes, Genette – một câu chuyện Pháp”
Tag Archives: marcel-proust
La Rochefoucauld: châm ngôn
Đã nói đến Chamfort rồi thì nhất thiết cũng phải nói đến La Rochefoucauld. Chamfort và La Rochefoucauld đều là a xít, Chamfort là nhân vật bí ẩn có tiểu sử không mấy rõ ràng, của thế kỷ XVIII, còn La Rochefoucauld là một quý tộc danh giá, con người của thế kỷ XVII (xem thêm ở kia).Continue reading “La Rochefoucauld: châm ngôn”
vài tập hợp
đây là Walter Benjamin: không phải ngay từ đầu, người ta đã hiểu ngay ra được mối quan tâm chính yếu của Benjamin; trước đây, ai cũng biết tiểu luận vô cùng nổi tiếng của Benjamin về Baudelaire (lần đầu tiên tới Paris năm 1913 dẫn tới quãng thời gian ngay sau đó, Benjamin dịchContinue reading “vài tập hợp”
Thơ: tiểu sử
Tiểu sử, dẫu cho lý thuyết văn học có bài xích đến như thế nào (cũng như lịch sử) thì vẫn cứ là thể loại bùng nổ liên tục, và chẳng bao giờ ta thiếu sách tiểu sử để đọc, như là được sản xuất hàng loạt theo dây chuyền. Nghịch lý của tiểu sử không nằm ởContinue reading “Thơ: tiểu sử”
Rilke, Benjamin và Gide
Vừa đi qua một bộ ba, Pasternak-Tsvetaieva-Rilke (xem ở đây), ta sẽ “lấy” một người từ đó để đến với một bộ ba nữa: Rilke-Benjamin-Gide. Cũng giống như ở bộ ba đầu tiên, Pasternak chỉ đóng vai trò làm nền, trong bộ ba mới này, André Gide chỉ là thứ yếu. Rilke từng dịch hai tácContinue reading “Rilke, Benjamin và Gide”
Walter Benjamin về Marcel Proust
Walter Benjamin có một ý tưởng rất kỳ dị: để hiểu Baudelaire, chỉ có thể nhờ vào Proust. Đây là một trong số khoảng một triệu ý tưởng kỳ dị của Benjamin. Đến lượt Benjamin: để hiểu được Benjamin, bắt buộc cũng phải thông qua Proust, một phần rất lớn. Chẳng hạn: tác phẩm lừngContinue reading “Walter Benjamin về Marcel Proust”
Meaulnes và Lương Ngọc
Năm 1937, tận năm 1937, Jean Giraudoux, một nhà văn lớn của nước Pháp, một trong rất ít người cùng thời từng khiến Marcel Proust hoảng hốt, vẫn còn viết, trong một bài báo, rằng đại ý ông ấy tự coi mình là một “petit Meaulnes”. Mỗi khi có một tác phẩm văn chương lớnContinue reading “Meaulnes và Lương Ngọc”
Wilde và Chesterton
Tôi gọi Oscar Wilde đẹp trai là nhân tố thuộc bộ tứ điển hình nhất cho “tinh thần Anh” (được rồi, được rồi, ta tạm bỏ qua nguồn gốc xuất thân cụ thể nhé, tôi cũng chẳng nhớ chính xác ai là Ái Nhĩ Lan, ai Anh Quốc, rồi xứ Galles rồi Xi cốt nhenContinue reading “Wilde và Chesterton”
Beckett về Proust
“… cái tên Beckett, tôi đã nhìn thấy lần đầu tiên, cách đây chừng ba chục năm tại Thư viện Mỹ, cái ngày tôi rơi trúng phải cuốn sách nhỏ của ông viết về Proust” (trích từ đây) ai cũng nên làm giống như Cioran, phát hiện Beckett kể từ cuốn sách nhỏ độc đáo ấy,Continue reading “Beckett về Proust”
Con đường Nguyễn Du
Ta hãy bước vào một vùng trời khác. Vùng trời của “trăm năm trong cõi người ta”. Câu thơ ấy tột cùng đơn giản, nhưng cứ nghĩ kỹ thêm, đến một lúc, ta nhận ra dường như đã không thực sự hiểu nó, và nghĩ thêm nữa, thêm thật nhiều nữa, có vẻ như taContinue reading “Con đường Nguyễn Du”