Nhượng Tống, Phan Du, Trương Chính

cuối năm 2008, tôi bắt đầu thấy mình quan tâm đến nhân vật văn chương Việt Nam đầu tiên, Nguyễn Công Trứ; tất nhiên, sự đọc của tôi trước đó từng dẫn tôi tới nhiều nhà văn Việt Nam khác, nhưng tôi cũng không muốn lặp lại câu chuyện về cái sự đọc mọi thứContinue reading “Nhượng Tống, Phan Du, Trương Chính”

Nhất Linh và tôi

Đây là câu chuyện về một món nợ văn tự, một món nợ bút mực. Năm ấy, cách đây chừng một thập kỷ tròn, khi nhận ra mình cần một cái tên cho một số mục đích sử dụng, tôi đã đi đến “Nhị Linh” một cách quá mức nhẹ dạ. Tất nhiên lúc ấy tôiContinue reading “Nhất Linh và tôi”

Kiều

Thật ra, biết nói gì về Kiều? Thật ra, tôi từng viết về Kiều, khi so sánh với Mai Đình mộng ký hay khi so sánh với Cung oán. Nhưng tới khi thực sự phải suy nghĩ, thì tôi hiểu ra: đừng so sánh gì nữa, phải giũ bỏ cho hết tất cả những gì người ta từng nói về Kiều,Continue reading “Kiều”

Về Nhật Bản

Mấy đoạn tôi rất thích trong L’Empire des signes (Đế quốc ký hiệu) của Roland Barthes, 1970. Lưu ý là Roland Barthes không phải chuyên gia về Nhật Bản, cũng không có ý định làm chuyên gia về Nhật Bản. Ngôn ngữ xa lạ Giấc mơ: biết một thứ ngoại ngữ (kỳ lạ) [chơi chữ: étranger và étrange] nhưng lạiContinue reading “Về Nhật Bản”

Cả một mùa thu đã quá giang

Câu trên được Đặng Tiến trích trong bài “Thi giới Đinh Hùng”: “Hoa quay đầu, cánh bướm cũng vu quy/Cả một mùa thu đã quá giang”. Theo tôi đây là bài có giá trị nhất của cả tập Thơ thi pháp và chân dung, gần như đưa ra cả một lý thuyết về đọc và hiểuContinue reading “Cả một mùa thu đã quá giang”

Công danh phù thế có ngần ấy thôi

Thời gian vừa rồi có hai quyển sách nghiên cứu-phê bình văn học quan trọng được xuất bản (sắp có quyển thứ ba :), là Bút pháp của ham muốn của Đỗ Lai Thúy, chị So đã xao xuyến chết thôi vì một bài review quyển này, và Thơ thi pháp và chân dung của Đặng Tiến (NXB PhụContinue reading “Công danh phù thế có ngần ấy thôi”