Cách đây chừng năm, sáu năm, Linda Lê đọc tại vài thành phố Việt Nam một bài tiểu luận, “Étranges Étrangers”. Khi ấy, bản dịch Lại chơi với lửa của anh Nguyễn Khánh Long (nay đã qua đời) mới xuất bản, một thời gian sau bản dịch Vu khống cũng của Nguyễn Khánh Long. Trong sự viết của LindaContinue reading “Sức mạnh của sự vắng”
Tag Archives: cioran
Romain Gary: một lần nữa
Romain Gary thuộc vào số các nhà văn không bao giờ chịu để cho mọi thứ liên quan đến mình kết thúc một cách dễ dàng: văn chương của Romain Gary không chịu kết thúc tôi trở đi trở lại với văn chương Romain Gary không biết đã bao nhiêu lần, và càng lúc tôiContinue reading “Romain Gary: một lần nữa”
Về nỗi bất tiện khi bị sinh ra trên đời
“Về nỗi bất tiện khi bị sinh ra trên đời”: một nhan đề sách không thể tưởng tượng nổi, chỉ riêng mình nó thôi đã nói lên gần như mọi thứ về chúng ta, thậm chí còn chẳng thèm nói về chúng ta nữa. Người ta cứ gọi Cioran là một con người bi quanContinue reading “Về nỗi bất tiện khi bị sinh ra trên đời”
khủng hoảng châu Âu
châu Âu lúc nào cũng khủng hoảng châu Âu lúc nào cũng khủng hoảng châu Âu lúc nào cũng khủng hoảng sự đối lập (hay sự khác biệt) giữa nước Anh và “lục địa” (xem ở kia) còn nằm ở những chỗ không hẳn là thể hiện trong các sự kiện lịch sử: cho một hình dung vềContinue reading “khủng hoảng châu Âu”
Schopenhauer. Quyển sách cuộc đời. Và Kẽm
trời ơi, mãi tôi mới hiểu ra (thật ra tôi rất chậm hiểu, lại thêm lơ đãng, và cũng vì không ngờ trên đời lại có tồn tại một cách hiểu như thế) là có những người hiểu cuốn sách của Schopenhauer (tên gốc tiếng Đức: Die Welt als Wille und Vorstellung, tên tiếng Pháp: Le MondeContinue reading “Schopenhauer. Quyển sách cuộc đời. Và Kẽm”
Đạo đức của các giấc mộng tình: Michel Foucault
Michel Foucault là một người xếp và tách siêu hạng. Nguyên do là vì Michel Foucault muốn đọc lịch sử. Đọc lịch sử (và huyền thoại, và thế giới) bằng cấu trúc, đó là công việc của Claude Lévi-Strauss, còn đọc lịch sử bằng trật tự, đó là công việc của Michel Foucault. (Cứ tạm chấp nhận làContinue reading “Đạo đức của các giấc mộng tình: Michel Foucault”
Simic: châm ngôn
không phải ngẫu nhiên khi Charles Simic, một người cũng gắn bó nhiều với thành phố Belgrade giống Danilo Kiš, lại là người bình luận Cioran ở Mỹ Đêm tháng Chạp tối đen. Trong nhà thờ các vị thánh không ngủ ngắm nhìn tuyết rơi. Những kẻ mộng du tập hợp lại. Hội họp trên các mái nhàContinue reading “Simic: châm ngôn”
Pascal: châm ngôn
Dẫu sao, nói gì thì nói, nhảy từ Pessoa và Cioran sang Pascal thì cũng hơi kỳ cục thật, nên tôi sử dụng mối nối bằng chính lời của Cioran: “Khi đọc cuốn sách của Bà Périer [Cioran đang muốn nói đến Gilberte Pascal, chị gái của Pascal, vợ của Florin Périer; Pascal còn có một em gái, Jacqueline,Continue reading “Pascal: châm ngôn”
Cioran: châm ngôn
Hôm trước, về María Zambrano, tôi định dịch bài Cioran viết về Zambrano, đặt chung trong cuốn sách viết về các nhân vật như Beckett, Michaux, Borges, vân vân và vân vân, nhưng lên cơn lười, lại thôi. Dưới đây là các châm ngôn của Cioran, lấy từ phần “Magie de la déception” (Ma thuật của lừaContinue reading “Cioran: châm ngôn”
Kundera và tôi
Giờ đây, khi Kundera đã quen thuộc, thậm chí quá quen thuộc ở đây (trong cuộc phổ biến hơi có chút tràn lan ấy, tất nhiên có phần đóng góp của tôi, một phần đóng góp không đáng kể), một vài điều nên được nói. Tôi từng nói đến cái sự thể, trí thức Việt Nam nhất loạt tỏ ra sùng mộ vàContinue reading “Kundera và tôi”