Cái sự đọc được thơ, như mới nói gần đây, không hề là một sự đương nhiên, ít nhất là đối với tôi. Không phải cứ biết chữ là đọc được, không phải đọc được là có thể đọc được mọi thứ, và cũng thế, không phải đọc được văn chương, thậm chí triết học, nghĩa làContinue reading “Thơ: Paul Celan”
Tag Archives: translation
Bức thành cành vụn
Trước tiên, xem ở kia. René Char là thần tượng của Michel Foucault; một thời, Foucault chỉ đồng ý nói chuyện với ai có thuộc thơ của Char. René Char cũng có một tình bạn đặc biệt đẹp với Martin Heidegger (về riêng câu chuyện Char-Heidegger này, xem thêm ở kia). Một trong những tập thơ lớnContinue reading “Bức thành cành vụn”
Thơ: René Char về nhà thơ
Những nhà văn nào gần với thơ đều tạo cảm giác rất đặc biệt: ta còn nhớ, Patrick Modiano từng lấy một câu thơ của René Char làm đề từ cho một cuốn tiểu thuyết (chưa dịch sang tiếng Việt): “Sống, là làm sao đi cho hết một kỷ niệm” (xem thêm ở kia). Bản thân cái nhanContinue reading “Thơ: René Char về nhà thơ”
Không thể gọi tên
Một điều kỳ lạ (thật ra cũng không kỳ lạ lắm): có những thứ phức tạp đến nỗi rất nhiều thế hệ triết gia danh tiếng lao vào mổ xẻ và tranh cãi mà không đi đến đâu, chỉ thấy tanh bành, vỡ đầu vỡ óc không biết bao nhiêu nhân vật kiệt xuất, thìContinue reading “Không thể gọi tên”
Sức mạnh của sự vắng
Cách đây chừng năm, sáu năm, Linda Lê đọc tại vài thành phố Việt Nam một bài tiểu luận, “Étranges Étrangers”. Khi ấy, bản dịch Lại chơi với lửa của anh Nguyễn Khánh Long (nay đã qua đời) mới xuất bản, một thời gian sau bản dịch Vu khống cũng của Nguyễn Khánh Long. Trong sự viết của LindaContinue reading “Sức mạnh của sự vắng”
Con chó, con lợn, con mèo
Đoạn dưới đây theo tôi là kiệt tác trong Đi đến cùng đêm của Céline. Đây là ngay sau khi Bardamu đến Viện Bioduret Joseph (về riêng đoạn này, xem ở kia). Trong văn chương, nhà văn nào tạo ra những con chó đáng sợ và đáng nhớ nhất? Câu trả lời hiển nhiên là: Kafka. Nhưng CélineContinue reading “Con chó, con lợn, con mèo”
Trong tay thợ cạo
Trong tay Xác định rõ mức độ của cú đánh cần giáng xuống – vì dẫu có thế nào thì cũng không thể coi hắn là dân chuyên nghiệp – rồi ước lượng lực của phát đập cần thiết để khỏi phải làm đến lần thứ hai, và sau đó, ở thời điểm quyết định,Continue reading “Trong tay thợ cạo”
Pascal: châm ngôn
Dẫu sao, nói gì thì nói, nhảy từ Pessoa và Cioran sang Pascal thì cũng hơi kỳ cục thật, nên tôi sử dụng mối nối bằng chính lời của Cioran: “Khi đọc cuốn sách của Bà Périer [Cioran đang muốn nói đến Gilberte Pascal, chị gái của Pascal, vợ của Florin Périer; Pascal còn có một em gái, Jacqueline,Continue reading “Pascal: châm ngôn”
Cioran: châm ngôn
Hôm trước, về María Zambrano, tôi định dịch bài Cioran viết về Zambrano, đặt chung trong cuốn sách viết về các nhân vật như Beckett, Michaux, Borges, vân vân và vân vân, nhưng lên cơn lười, lại thôi. Dưới đây là các châm ngôn của Cioran, lấy từ phần “Magie de la déception” (Ma thuật của lừaContinue reading “Cioran: châm ngôn”
Pessoa: châm ngôn
Cuộc đời ngắn của Pessoa để lại di cảo rất dài. Dưới đây là một ít. 1. Khi nghĩ xem những gì thuộc sự điên thực và đúng đến thế nào đối với người điên, tôi không thể không đồng ý với cốt lõi lời tuyên bố của Protagoras, rằng “con người là thước đoContinue reading “Pessoa: châm ngôn”